Lịch sử Lưu Việt Hùng

Lưu Việt Hùng tâm sự:
Chẳng phải con nhà nòi, trong gia đình cũng không ai có máu văn nghệ, ấy thế mà tôi cứ tự nhiên... thích hát! May mắn cho tôi, trong trường múa có dạy thêm thanh nhạc nên tôi vừa học múa lại được kiêm thêm học hát. Nhớ hồi nhỏ còn ở Hải Phòng, hâm mộ cô Thu Hiền
nên thỉnh thoảng cũng ê a cho vui nhà vui cửa, không ngờ mọi người động viên “Thằng này trông thế mà hát tốt phết, lớn lên cho đi làm ca sĩ
nhé!”. Nhưng không ngờ, lời nói đùa vui đấy nó “vận” vào người.
Rồi cuộc sống buộc phải mưu sinh. Tôi xin vào làm ca sĩ kiêm người dẫn chương trình ở các quán cà phê hát với nhau (gọi thế
cho sang, chứ ngẫm lại cũng không khác anh hoạt náo viên là mấy). Không ngờ khi lên sân khấu lại nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của tất cả mọi người. Học hết lớp 12, anh trai tôi
xin mẹ vào TpHCM lập nghiệp, vừa để bớt gánh nặng cho mẹ, vừa để có tiền hỗ trợ cho tôi theo nghề hát. Sự hy sinh của anh là động lực giúp tôi qua những ngày gian khó.