Lời bài hát: Một Mình
Nếu mà nói biết bao nổi bùn thì làm sao tui đếm hết
chỉ là biết thức khi rạng sáng khi thân xác rã mệt
lo ngày mai công việc chồng chất cứ nhữ lòng tự mình ráng thôi
và cứ thế thói quen này cất lại nhớ về người đã bỏ tui
ừm...tôi có nhìu nổi bùn và tui luôn giữ gìn nó
vì biết nói ra thì có ai hỉu nên vẫn cất nơi trái tim nhỏ
chẳng *** lấy ra vì sợ nó đau
nói thì nói là vậy nhưn nói được mấy câu
rồi vẫn *** chân tại chỗ tại nơi xuất phát ban đầu
vẫn phải nghĩ phải sống fải bít mình cẩn ai
có biết bao nhiêu dấu chân nhưn nơi nào khiến ta nhìn lại
nhìn lại r cười nhìn lại r nhớ nhìn lại r trách mình thôi
nhìn lại để ngẫm ngày tháng đi qua sao ta lại bồi hồi
kiệt sức ,đứng dậy,nhưn chẳng thấy tia nắng bình minh
bực tức vì chịu đựng đứng trước gương soi tấm thân mình
tàn tạ vì lo âu, ốm yếu vì bệnh tật
ta tìm về nơi đâu để kím được bao nhiu ân tình thật
cứ để anh nhớ cứ để anh nghĩ cứ để anh mong thêm từng phút
cứ để show ra những dì anh giấu bấy lâu ở nơi hẹp ngõ cụt
chỉ để mình anh giữ nó việc của em là không quan tâm
cứ im lặng những dì em nghĩ hãy cất giữ nó trong âm thầm x2
đêm nay nữa thôi ta ngẫm nghĩ vì bởi thức giấc là ngày mai
dậy thật sớm để đoán bình mình hôm nay khác hơn thường ngày
à , vẫn đó vẫn khung hình cũ tên chúng mình nằm giữa trái tim
em có nói thức đến rạng sáng để làm tặng anh xem như kỉ niệm
đã ngần ấy năm em lạc ở đâu ...... sao anh tìm hoài kh thấy
mùi hoa sữa cũ ỡ chỗ gần trường , mùi hương của nó vẫn vậy
có lẽ khác chỉ mỗi em ngày sinh nhật của anh không nhớ
à, mình có là gì đâu tự nhiên đợi đúng là thằng khờ
nợ lại đây bao lời hứa ngày sinh nhật mình ở bên nhau
đà lạt nhành thông hướng núi, tựa vào nhau trăng lên đỉnh đầu
mình quyện vào nhau thật chặt đi qua hết bao nhiêu gió giông
tháng mười mưa bão là thế mình sẽ cố qua cơn gió đông
nhưn giờ thì sao hã...... anh nhặt lại mãnh ghép trao trã
để gửi về em nơi xa tất bật giữ dòng người hối hã
mà anh cũng chẳng sao cã chỉ là phút mong lung vướng dây
vì bởi em là biển cã anh là thuyền đợi neo vướng dây
Hiển thị tất cả
chỉ là biết thức khi rạng sáng khi thân xác rã mệt
lo ngày mai công việc chồng chất cứ nhữ lòng tự mình ráng thôi
và cứ thế thói quen này cất lại nhớ về người đã bỏ tui
ừm...tôi có nhìu nổi bùn và tui luôn giữ gìn nó
vì biết nói ra thì có ai hỉu nên vẫn cất nơi trái tim nhỏ
chẳng *** lấy ra vì sợ nó đau
nói thì nói là vậy nhưn nói được mấy câu
rồi vẫn *** chân tại chỗ tại nơi xuất phát ban đầu
vẫn phải nghĩ phải sống fải bít mình cẩn ai
có biết bao nhiêu dấu chân nhưn nơi nào khiến ta nhìn lại
nhìn lại r cười nhìn lại r nhớ nhìn lại r trách mình thôi
nhìn lại để ngẫm ngày tháng đi qua sao ta lại bồi hồi
kiệt sức ,đứng dậy,nhưn chẳng thấy tia nắng bình minh
bực tức vì chịu đựng đứng trước gương soi tấm thân mình
tàn tạ vì lo âu, ốm yếu vì bệnh tật
ta tìm về nơi đâu để kím được bao nhiu ân tình thật
cứ để anh nhớ cứ để anh nghĩ cứ để anh mong thêm từng phút
cứ để show ra những dì anh giấu bấy lâu ở nơi hẹp ngõ cụt
chỉ để mình anh giữ nó việc của em là không quan tâm
cứ im lặng những dì em nghĩ hãy cất giữ nó trong âm thầm x2
đêm nay nữa thôi ta ngẫm nghĩ vì bởi thức giấc là ngày mai
dậy thật sớm để đoán bình mình hôm nay khác hơn thường ngày
à , vẫn đó vẫn khung hình cũ tên chúng mình nằm giữa trái tim
em có nói thức đến rạng sáng để làm tặng anh xem như kỉ niệm
đã ngần ấy năm em lạc ở đâu ...... sao anh tìm hoài kh thấy
mùi hoa sữa cũ ỡ chỗ gần trường , mùi hương của nó vẫn vậy
có lẽ khác chỉ mỗi em ngày sinh nhật của anh không nhớ
à, mình có là gì đâu tự nhiên đợi đúng là thằng khờ
nợ lại đây bao lời hứa ngày sinh nhật mình ở bên nhau
đà lạt nhành thông hướng núi, tựa vào nhau trăng lên đỉnh đầu
mình quyện vào nhau thật chặt đi qua hết bao nhiêu gió giông
tháng mười mưa bão là thế mình sẽ cố qua cơn gió đông
nhưn giờ thì sao hã...... anh nhặt lại mãnh ghép trao trã
để gửi về em nơi xa tất bật giữ dòng người hối hã
mà anh cũng chẳng sao cã chỉ là phút mong lung vướng dây
vì bởi em là biển cã anh là thuyền đợi neo vướng dây