Lời bài hát: Liên Khúc Trữ Tình (Remix)
[Trái Tim Ngục Tù]
Anh đã gọi em, lời buồn chân mây
Anh đã chờ em, đến khi lá bay
Anh đã nhiều lần, bắt gặp mình trong gương
Chẳng hiểu vì sao, đời mình mãi lao đao
Xuân đến rồi đi, ngày tàn nắng ấm
Em đến rồi đi như con sóng ngầm
Anh đã một lần, một lần được biết yêu em
Để bây giờ, chỉ biết yêu em một mình
Trái tim ngục tù, trái tim ngục tù
Anh yêu em, anh yêu em cho đến ngàn thu
Trái tim ngục tù, trái tim ngục tù...
Anh yêu em, anh yêu em cho đến ngàn thu...
Đến bao giờ, anh tự hỏi đến bao giờ
Đến bao giờ, anh sẽ quên được em
Anh đã tìm em, từ trong kiếp trước
Anh đã gặp em, về cho xót thương
Cho dẫu ngàn lần, trăm ngàn lần phải khổ đau
Anh xin bằng lòng, cho anh được biết để yêu
Trái tim ngục tù, trái tim ngục tù
Anh yêu em... anh yêu em cho đến ngàn thu...
Trái tim ngục tù, trái tim ngục tù...
Anh yêu em... yêu em cho đến ngàn thu....
[Giọt Lệ Đài Trang]
Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng
Ngày xưa ai quyền quý cao sang
Em chính em ngày xưa đó
Ước xây đời lên tột đỉnh nhân gian.
Ngày xưa ai mến nhạc yêu đàn
Ngày xưa ai nghệ sĩ lang thang
Tôi chính tôi ngày xưa đó
Cũng đèo bồng mơ người đẹp lầu quan.
Rồi một hôm tôi gặp nàng
Ðem tiếng hát cung đàn
Với niềm yêu lai láng
Nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn
Người chẳng màng còn chê chán.
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng
Mượn tiếng hát cung đàn
Quên niềm đau dĩ vãng
Hay đâu giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng
Xiêu đổ theo nước mắt nàng.
Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu đâu quyền quý cao sang
Em hỡi em ngày xưa đó
Ðến bây giờ phiêu dạt giữa trần gian.
Gặp tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn
Ðời tôi vẫn nghệ sĩ thêng thang
Em, em nhớ xưa rồi em khóc
[Kiếp Nghèo]
Đường về đêm nay vắng tanh
Rạt rào hạt mưa rớt nhanh
Lạnh lùng mưa xuyên áo tơi
mưa chẳng yêu kiếp sống mong manh
Lầy lội qua muôn lối quanh
Gập ghềnh đường đê tối tăm
Ngập ngừng dừng bên mái tranh
nghe trẻ thơ thức giấc bùi ngùi
Êm êm tiếng hát ngân nga ôi lời mẹ hiền ru thiết tha
Không gian tím ngắt bao la như thương đường về quá xa
Mưa ơi có thấu cho ta lòng lạnh lùng giữa đêm trường
Đời gì chẳng tình thương không yêu thương
Thương cho kiếp sống tha hương thân gầy gò gởi cho gió sương
Đôi khi muốn nói yêu ai nhưng ngại ngùng đành lãng phai
Đêm nay giấy trắng tâm tư gởi về người chốn mịt mùng
Đời nghèo lòng nào dám mơ tình chung
Trời cao có thấu cúi xin người ban phước cho đời con
Một mái tranh yêu, một mối tình chung thủy không hề phai
Và một ngày mai mưa không nghe tiếng khóc trong đêm dài
Đây cả nỗi niềm biết ngày nào ai thấu cho lòng ai
[Nỗi Buồn Gác Trọ]
Gác lạnh về khuya cơn gió lùa
Trăng gầy nghiêng bóng cài song thưa
Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt,
lá vàng nhẹ nhẹ đưa
Tưởng như bước lê hè phố
Có người con gái buông tóc thề
Thu về e ấp chuyện vu quy
Khoác lên tà áo màu hoa cưới,
gác trọ buồn đơn côi
Phố nhỏ vắng thêm một người
Bâng khuâng gác vắng khêu tim đèn đêm
Nhớ nhung đi vào quên
Sông sâu cố nhân ơi đi về đâu
Gơỉ hồn chìm vào đôi mắt
Aí ân chưa tròn để ngàn đời nhớ nhau
Phố nhỏ đường mưa trơn lối về
Trăng sầu nhân thế đậu hoen mi
Có ai ngồi đếm mùa nhung nhớ,
nỗi niềm đầy lại vơi
Mỗi mùa tiễn đưa một người
[Nỗi Buồn Châu Pha]
Nàng tên Châu Pha, người sơn nữ, bông hoa núi rừng.
đẹp xinh đơn sơ, tình trong trắng cho đời ước mơ.
Gọi tên nàng tên Châu Pha, gọi tên nàng tên Châu Pha,
đôi môi thơ ngây thương giọng nói thật hiền hòa.
Ngờ đâu tâm tư nàng đã trót ôm một nỗi buồn.
Chiều mưa rơi rơi, nàng hay đứng âm thầm nhớ ai.
Hỏi sao ngày vui đã mất,
Hỏi sao lệ dâng khóe mắt?
Châu Pha thương đau tủi buồn cúi mặt quay đi.
Nhưng rồi một hôm nao, chim rừng lại ríu rít
Đón anh chiến sĩ về thăm buông làng, núi đồi.
Rượi cần lại mang thêm ra, rừng vàng rộng vui câu ca.
Đêm liên hoan, Châu Pha như hoa xinh đẹp nụ cười sáng ngời.
À thì ra Châu Pha đã để ý thương anh lính trận.
Chiều nao qua buông, cùng sơn nữ duyên nồng thắm trao.
Bà con thường trêu Châu Pha, niềm riêng thường hay dấu kín.
Nhưng nay ai ai cũng hiểu nỗi buồn Châu Pha
[Chuyện Hẹn Hò]
Hẹn chiều nay mà sao không thấy em
Gió hiu hiu, lòng bỗng nghe lạnh thêm.
Chiều mù sương hay mù khói thuốc anh?
Em không lại anh nhủ lòng sao đây?
Em cứ hẹn chiều mai rồi lại không thấy em.
Áo ai xanh hờ hững đi vào đêm.
Đợi một giây nghe bằng thế kỷ sầu
Em mới yêu lần đầu, anh đã yêu lần sau.
[ĐK:]
Chắc tại chiều hôm nay không còn nắng
Để thêm hồng đôi má thắm giai nhân.
Chắc tại mưa nơi vùng xa tít đó,
Sợ mưa lạc đường làm ướt áo em anh.
Hay tại ngày hôm kia em gần khóc
Anh lại vụng về quên lau mắt thu mưa.
Thôi em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để anh buồn như anh chàng làm thơ.
Em có hay trời buồn trời chuyển mưa đó không?
Biết yêu em là biết nghe chờ mong.
Chuyện tình yêu muôn đời kiếp đến nay,
Nàng cứ quên hẹn hoài, chàng cứ mong chờ ai
[Một Lần Dang Dở]
Khi mới thương nhau em hay nắm tay dặn dò.
Cho dù cuộc đời là bể dâu trái ngang.
Đã thương nhau mình sắt son một lòng
dẫu khổ thế nào, tình cũng vẫn không phai.
Khi đó bên nhau ta xây biết bao mộng vàng.
Ta hẹn mùa Xuân sang mình sẽ cưới nhau.
Lá Thu bay rồi đến Đông gần tàn, giấc mộng sắp thành thì bỗng ai đổi thay.
Tình ơi! sao tình mang nhiều nỗi trái ngang, cho người lắm ê chề.
Tình ơi! cuộc đời có bao lâu, vài lần đắng cay thôi, coi như mình đã già!
Thôi nhé em ơi! ta nay đã xa lạ rồi.
Ta chẳng còn chi để mà lưu luyến nhau.
Bước chân đi là dứt duyên nợ rồi, nếu gặp giữa đường thì cũng như chẳng quen.
[7 Ngày Đợi Mong]
Anh hẹn em cuối tuần
Chờ anh nơi cuối phố
Biết anh thích màu trời
Em đã bồi hồi chọn màu áo xanh
Chiều thứ bảy người đi
Sao bóng anh chẳng thấy
Rồi nhẹ đôi gót hài
Chiều nghiêng bóng dài
Áo em dần phai
Sáng chủ nhật trời trong
Nhưng trong lòng dâng sóng
Chẳng thấy bóng anh sang
Nên thứ hai thu tàn
Nên thứ ba thu vàng
Mùa đông thứ tư sang
Qua thứ năm nhẹn ngào
Giận anh đêm thứ sáu
Quyết, em quyết dặn lòng
Không nói nửa lời, dù là ghét anh
Chiều thứ bảy mưa rơi
Ai bảo anh lại tới
Ai bảo anh xin lỗi
Ai bảo anh nhiều lời
Cho mắt em lệ rơi
[Ngọn Trúc Đào]
Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em.
Chiều thu lá rụng êm đềm
Vàng sân lá đổ cho mềm chân em
Tại vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy là ngơ ngẩn nhìn
Nhìn vằng trăng sáng lung linh
Nhìn em mười sáu như cành hoa lê
Rồi mùa thu ấy qua đi
Chợt em mười tám chợt nghe lạnh lùng
Thuyền đành xa bến sang sông
Hàng cấy trút lá tình đi lấy chồng
Chiều nay nhớ ngọt trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Người đi biết về phương nào
Bỏ ta với ngọn trúc đào bơ vơ.
[Con Đường Xưa Em Đi]
Con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề, ngõ hồn dâng tái tê
Anh làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi
Những mùa trăng vu quy, vì mưa gió không về
Chiến trường anh bước đi
Có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe... Hỏi còn ai cố tri
Em ơi! nhìn gió lên khơi, lòng có trông vời một người xa cuối trời?
Nơi đây phiên gác canh dài, e ấp đôi lời mình còn nhớ thương hoài
Em ơi! màu áo phong sương, mình ước huy hoàng được bàn tay chính nàng
Dâng hoa, dâng hết ân tình
Tình đến bao giờ
Hỏi đường xưa mà nhớ con đường xưa em đi
Thời gian có quên gì
Đá mòn kia vẫn ghi, ghi một đêm trăng thanh
Quán bên đường vắng tênh
Chỉ còn em với anh.
[Như Đã Dấu Yêu]
Trong đôi mắt anh em là tất cả
Là nguồn vui, là hạnh phúc em dấu yêu
Nhưng anh ước gì
Mình gặp nhau lúc em chưa ràng buộc
Và anh chưa thuộc về ai
Anh sẽ cố quên khung trời hoa mộng
Ngày hè bên em tình mình đến rất nhanh
Anh sẽ cố quên
Lần đầu mình đến bên nhau
Rộn ràng như đã dấu yêu từ thuở nào
Em đến với anh với tất cả tâm hồn
Anh đến với em với tất cả trái tim
Ta đến với nhau muộn màng cho đớn đau
Một lần cho mãi nhớ thương dài lâu
Trong đôi mắt anh em là tất cả
Là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây
Anh sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau
Nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào.
[Đàn Bà]
Đã từ lâu tôi vẫn thường trong bóng đêm
Mang nỗi buồn không biết tên
Tôi đã thầm thề mây hẹn gió.
Tôi muốn lánh xa chuyện đời
Tôi muốn quên đi loài người
Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà.
Bỗng một hôm tôi với người quen biết nhau
Tôi nghĩ tình chỉ thế thôi
Đầu biết lòng thầm mang niềm nhớ.
Tôi muốn lánh nhưng lại tìm
Tôi muốn quên nhớ càng nhiều
Tôi muốn xa nhưng lại gần hỡi đàn bà ơi.
[ĐK:]
Ôi đàn bà là những niềm đau
hay đàn bà là ngọc ngà trăng sao
Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu.
Ôi đàn bà dịu ngọt đêm qua
Hay đàn bà lạnh lùng hôm nay
Ôi đàn bà là vần thơ say
Khúc nhạc chua cay.
Vĩnh biệt nhau thương chút tình nơi xứ xa
Tôi biết rồi em sẽ quên
Muôn kiếp buồn mình tôi sầu nhớ
Em đã đến như huyền thoại
Em đã đi không một lời
Ôi thế nhân, ôi cuộc đời hỡi đàn bà ơi.
[Tôi Vẫn Nhớ]
Bao năm qua dù xa anh nhưng tôi vẫn nhớ
Nhớ con đường nắng u buồn
Dìu nhau đi tìm râm bóng mát
Lòng bâng khuâng nghĩ chuyện vu vơ
Tôi vẫn nhớ, nhớ đêm hẹn hò bên trăng sao
Từng câu nói yêu đương ngọt ngào (à a á a a à à)
Tôi vẫn nhớ câu chuyện tình đầu
Đã ngủ yên trong cõi thâm sâu
Ngày anh đi tôi nhuộm nước mắt thê lương sầu bi
Tôi vẫn nhớ những đêm nhiệm màu
Cùng người đan tay đếm sao đêm
Hẹn trăm năm ta cùng kết tóc se duyên mộng vàng
Nhưng đêm nay gọi tên anh tim nghe giá buốt
Mới hay mình vẫn yêu người
Ngày xa nhau càng xa mãi mãi
Tình yêu ơi biết làm sao nguôi
Tôi vẫn nhớ mắt em buồn nhìn nơi phương xa
Sợ năm tháng duyên kia nhạt nhòa (hà a á a a à à)
Tôi vẫn nhớ anh hay một mình
Thường làm thơ nên thích suy tư
Thường gom trăng sao dệt muôn lối quên đi chiều nào
Tôi vẫn biết xa nhau là buồn
Chuyện tình kia vỗ cánh bay cao
Để riêng tôi âm thầm chuốt lấy đau thương mỏi mòn
Câu ca dao, mẹ ru con bao năm vẫn nhớ
Nước non này chiến chinh dài
Người ra đi còn đi mãi mãi
Mộng chung đôi vẫn còn chia phôi
Tôi vẫn nhớ anh lên đường chiều mưa giăng cao
Mình tôi đứng rung rung nghẹn ngào (ừ ư ứ ư ư ừ ừ)
Tôi nhớ mãi năm xưa một chiều
Lần về qua tôi ghé thăm em
Quà cho nhau em tặng tôi chiếc khánh thêu màu xanh
Tôi vẫn biết xa nhau thật rồi
Kỷ niệm ơi anh đã quên tôi
Ngàn năm sau tôi còn giữ mãi trên môi nụ cười
[Chiều Cuối Tuần]
Em ơi! Tôi lên đường phố cũ tìm em chiều hẹn hò,
Cho nhau niềm vui cuối tuần vì hơn mấy lần
vắng em trời kinh đô nghe xao xuyến bước cô đơn.
Ai quên ai khi bàn tay trót nằm trong lòng tay rồi
Em ơi! Dù hai chúng mình mộng xưa khó thành,
biết nhau chiều hôm nay xin nhớ mãi về sau này.
[ĐK:]
Ghi vào đời hình bóng một người
Đôi lúc chân mơ giày khua lối ngõ
Tâm tư bâng khuâng
nghe chiều biệt ly theo khuất nẻo người đi.
Khi tôi đưa chân người tôi mến tạm xa biệt kinh thành
Mong sao đừng quên mỗi lần chiều qua cuối tuần
Có tôi đợi trông em khi phố cũ vừa lên đèn.
[Cho Vừa Lòng Em]
Thôi rồi ta đã xa nhau kể từ đêm pháo đỏ rượu hồng
Anh đường anh em đường em yêu thương xưa chỉ còn âm thầm
Anh đành quên cả sao anh kỷ niệm xưa sánh như biển lớn
Ân tình cao tựa bằng non chỉ đổi bằng gấm lụa sao người
Em về gom lại thư anh cả ngàn trang giấy mỏng xanh màu
Gom cả áo lạnh ngày xưa anh đem ra đốt thành tro tàn
Cho người xưa khỏi phân vân khi nhìn mưa gió bên thềm vắng
Khi mùa đông lạnh lùng sang, em khỏi nhớ chuyện ngày xưa
Anh ơi hết rồi hết rồi, chẳng còn chi nữa đâu anh
Yêu thương như nước trôi qua cầu như đàn trở phiếm cung sầu
Còn gì nữa đâu?
Tôi thề tôi chẳng yêu ai vì người ta cứ phụ tôi hoài
Bây giờ tôi chẳng còn tin trong nhân gian có kẻ chung tình
Tôi giận tôi đã ngây thơ đem tình yêu hiến dâng cho người hết
Nên giờ tôi chẳng còn chi khi người ngoảnh mặt mà đi
[Chuyện Tình La Lan]
Tôi xin kể ra nơi đây
Chuyện một người thiếu nữ đẹp
Đẹp như đóa hoa lan rừng
Hương sắc ôi mặn nồng.
Nàng mang tên là La Lan
La Lan người xứ cô mang
Chưa yêu đương chưa đau thương
Nên nàng chưa biết buồn.
Bao trai tráng đang si mê
Chờ lọt vào đôi mắt nàng
Thường nhảy múa ca tụng nàng
Trong những đêm hội làng.
Nàng La Lan vẫn ngây thơ
Vui say điệu múa côtô
Tay trong tay, cô quay quay
Chưa biết yêu là gì.
Rồi thời gian trôi qua
Con người xứ Ngự bỗng vắng tiếng cười
Thường đưa đôi mắt trông xa vời
Thì ra nàng đã biết yêu rồi.
Nàng yêu anh hiền tính
Nàng thương anh thật tình
Nhưng chàng trai nay đã đi rồi
La Lan buồn nát cánh hoa tươi.
Qua bao tháng không tin xa
Mà người tình không trở lại
Buồn tim tím cả tâm hồn
La Lan khóc nhiều hơn.
Nàng lang thang từng đêm trăng
Qua bao ghềnh đá cheo leo
Ôi La Lan
Ôi La Lan
Lan chết trên sườn đèo.
[Xót Xa]
Đôi khi lòng muốn yêu anh thật nhiều
Mà em tin đó trả lại bao nhiêu
Đời em là cả ước muốn tương lai
Còn tôi chỉ tay trắng đôi tay
Làm sao chung đường chung bước ???
Thôi em đừng nhắc tên tôi làm gì
Đời người không biết hãy tìm quên đi
Từ khi em lỡ cất bước ra đi
Lòng tôi đau giây phú phân ly
Ước mơ còn ước mơ gì?
[ĐK:]
Ngoài trời đổ mưa như mưa trong lòng
Mưa rơi ướt trong tâm hồn
Tình yêu vỗ cánh bay đi
Mang về trả lại trăng sao.
Yêu nhau đừng để cho nhau buồn lòng
Tình như chiếc lá rơi rụng bên sông
Hỏi em em có biết hay không
Mà sao em để tôi nhớ tôi mong
Cách chia nào chẳng đau lòng...
[Ảo Ảnh]
Yêu cho biết sao đêm dài
Cho quen với nồng cay
Yêu cho thấy bao lâu đài
Chỉ còn vài trang giấy
Giòng mực xanh còn đấy
Hứa cho nhiều dù bao lời nói
Đã phai tàn thành mây thành khói
Cũng xem như không mà thôi
Những ân tình em đong bằng nước mắt
Khóc cho đầy hai chữ tình yêu
Phấn hương nồng anh xem tựa tấm áo
Đã thay màu ân ái từ lâu...
Những neo thuyền yêu đương thường dễ đứt
Khiến bao chiều trên bến tịch liêu
Vắng con tàu sân ga thường héo hắt
Thiếu em lòng anh thấy quạnh hiu...
Xưa đêm vắng đưa nhau về
Nay đơn bóng đường khuya
Khi vui thấy trăng không mờ
Lòng buồn nên trăng úa
Kìa phồn hoa còn đó
Những con đường buồn vui lộng gió
Những ân tình chìm trong lòng phố
Cũng theo hư không mà đi
Hiển thị tất cả
Anh đã gọi em, lời buồn chân mây
Anh đã chờ em, đến khi lá bay
Anh đã nhiều lần, bắt gặp mình trong gương
Chẳng hiểu vì sao, đời mình mãi lao đao
Xuân đến rồi đi, ngày tàn nắng ấm
Em đến rồi đi như con sóng ngầm
Anh đã một lần, một lần được biết yêu em
Để bây giờ, chỉ biết yêu em một mình
Trái tim ngục tù, trái tim ngục tù
Anh yêu em, anh yêu em cho đến ngàn thu
Trái tim ngục tù, trái tim ngục tù...
Anh yêu em, anh yêu em cho đến ngàn thu...
Đến bao giờ, anh tự hỏi đến bao giờ
Đến bao giờ, anh sẽ quên được em
Anh đã tìm em, từ trong kiếp trước
Anh đã gặp em, về cho xót thương
Cho dẫu ngàn lần, trăm ngàn lần phải khổ đau
Anh xin bằng lòng, cho anh được biết để yêu
Trái tim ngục tù, trái tim ngục tù
Anh yêu em... anh yêu em cho đến ngàn thu...
Trái tim ngục tù, trái tim ngục tù...
Anh yêu em... yêu em cho đến ngàn thu....
[Giọt Lệ Đài Trang]
Ngày xưa ai lá ngọc cành vàng
Ngày xưa ai quyền quý cao sang
Em chính em ngày xưa đó
Ước xây đời lên tột đỉnh nhân gian.
Ngày xưa ai mến nhạc yêu đàn
Ngày xưa ai nghệ sĩ lang thang
Tôi chính tôi ngày xưa đó
Cũng đèo bồng mơ người đẹp lầu quan.
Rồi một hôm tôi gặp nàng
Ðem tiếng hát cung đàn
Với niềm yêu lai láng
Nhưng than ôi quá bẽ bàng
Bao tiếng hát cung đàn
Người chẳng màng còn chê chán.
Nhìn đời thấy lắm phũ phàng
Mượn tiếng hát cung đàn
Quên niềm đau dĩ vãng
Hay đâu giông tố lan tràn
Lên gác tía huy hoàng
Xiêu đổ theo nước mắt nàng.
Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng
Còn đâu đâu quyền quý cao sang
Em hỡi em ngày xưa đó
Ðến bây giờ phiêu dạt giữa trần gian.
Gặp tôi vẫn tiếng nhạc cung đàn
Ðời tôi vẫn nghệ sĩ thêng thang
Em, em nhớ xưa rồi em khóc
[Kiếp Nghèo]
Đường về đêm nay vắng tanh
Rạt rào hạt mưa rớt nhanh
Lạnh lùng mưa xuyên áo tơi
mưa chẳng yêu kiếp sống mong manh
Lầy lội qua muôn lối quanh
Gập ghềnh đường đê tối tăm
Ngập ngừng dừng bên mái tranh
nghe trẻ thơ thức giấc bùi ngùi
Êm êm tiếng hát ngân nga ôi lời mẹ hiền ru thiết tha
Không gian tím ngắt bao la như thương đường về quá xa
Mưa ơi có thấu cho ta lòng lạnh lùng giữa đêm trường
Đời gì chẳng tình thương không yêu thương
Thương cho kiếp sống tha hương thân gầy gò gởi cho gió sương
Đôi khi muốn nói yêu ai nhưng ngại ngùng đành lãng phai
Đêm nay giấy trắng tâm tư gởi về người chốn mịt mùng
Đời nghèo lòng nào dám mơ tình chung
Trời cao có thấu cúi xin người ban phước cho đời con
Một mái tranh yêu, một mối tình chung thủy không hề phai
Và một ngày mai mưa không nghe tiếng khóc trong đêm dài
Đây cả nỗi niềm biết ngày nào ai thấu cho lòng ai
[Nỗi Buồn Gác Trọ]
Gác lạnh về khuya cơn gió lùa
Trăng gầy nghiêng bóng cài song thưa
Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt,
lá vàng nhẹ nhẹ đưa
Tưởng như bước lê hè phố
Có người con gái buông tóc thề
Thu về e ấp chuyện vu quy
Khoác lên tà áo màu hoa cưới,
gác trọ buồn đơn côi
Phố nhỏ vắng thêm một người
Bâng khuâng gác vắng khêu tim đèn đêm
Nhớ nhung đi vào quên
Sông sâu cố nhân ơi đi về đâu
Gơỉ hồn chìm vào đôi mắt
Aí ân chưa tròn để ngàn đời nhớ nhau
Phố nhỏ đường mưa trơn lối về
Trăng sầu nhân thế đậu hoen mi
Có ai ngồi đếm mùa nhung nhớ,
nỗi niềm đầy lại vơi
Mỗi mùa tiễn đưa một người
[Nỗi Buồn Châu Pha]
Nàng tên Châu Pha, người sơn nữ, bông hoa núi rừng.
đẹp xinh đơn sơ, tình trong trắng cho đời ước mơ.
Gọi tên nàng tên Châu Pha, gọi tên nàng tên Châu Pha,
đôi môi thơ ngây thương giọng nói thật hiền hòa.
Ngờ đâu tâm tư nàng đã trót ôm một nỗi buồn.
Chiều mưa rơi rơi, nàng hay đứng âm thầm nhớ ai.
Hỏi sao ngày vui đã mất,
Hỏi sao lệ dâng khóe mắt?
Châu Pha thương đau tủi buồn cúi mặt quay đi.
Nhưng rồi một hôm nao, chim rừng lại ríu rít
Đón anh chiến sĩ về thăm buông làng, núi đồi.
Rượi cần lại mang thêm ra, rừng vàng rộng vui câu ca.
Đêm liên hoan, Châu Pha như hoa xinh đẹp nụ cười sáng ngời.
À thì ra Châu Pha đã để ý thương anh lính trận.
Chiều nao qua buông, cùng sơn nữ duyên nồng thắm trao.
Bà con thường trêu Châu Pha, niềm riêng thường hay dấu kín.
Nhưng nay ai ai cũng hiểu nỗi buồn Châu Pha
[Chuyện Hẹn Hò]
Hẹn chiều nay mà sao không thấy em
Gió hiu hiu, lòng bỗng nghe lạnh thêm.
Chiều mù sương hay mù khói thuốc anh?
Em không lại anh nhủ lòng sao đây?
Em cứ hẹn chiều mai rồi lại không thấy em.
Áo ai xanh hờ hững đi vào đêm.
Đợi một giây nghe bằng thế kỷ sầu
Em mới yêu lần đầu, anh đã yêu lần sau.
[ĐK:]
Chắc tại chiều hôm nay không còn nắng
Để thêm hồng đôi má thắm giai nhân.
Chắc tại mưa nơi vùng xa tít đó,
Sợ mưa lạc đường làm ướt áo em anh.
Hay tại ngày hôm kia em gần khóc
Anh lại vụng về quên lau mắt thu mưa.
Thôi em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để anh buồn như anh chàng làm thơ.
Em có hay trời buồn trời chuyển mưa đó không?
Biết yêu em là biết nghe chờ mong.
Chuyện tình yêu muôn đời kiếp đến nay,
Nàng cứ quên hẹn hoài, chàng cứ mong chờ ai
[Một Lần Dang Dở]
Khi mới thương nhau em hay nắm tay dặn dò.
Cho dù cuộc đời là bể dâu trái ngang.
Đã thương nhau mình sắt son một lòng
dẫu khổ thế nào, tình cũng vẫn không phai.
Khi đó bên nhau ta xây biết bao mộng vàng.
Ta hẹn mùa Xuân sang mình sẽ cưới nhau.
Lá Thu bay rồi đến Đông gần tàn, giấc mộng sắp thành thì bỗng ai đổi thay.
Tình ơi! sao tình mang nhiều nỗi trái ngang, cho người lắm ê chề.
Tình ơi! cuộc đời có bao lâu, vài lần đắng cay thôi, coi như mình đã già!
Thôi nhé em ơi! ta nay đã xa lạ rồi.
Ta chẳng còn chi để mà lưu luyến nhau.
Bước chân đi là dứt duyên nợ rồi, nếu gặp giữa đường thì cũng như chẳng quen.
[7 Ngày Đợi Mong]
Anh hẹn em cuối tuần
Chờ anh nơi cuối phố
Biết anh thích màu trời
Em đã bồi hồi chọn màu áo xanh
Chiều thứ bảy người đi
Sao bóng anh chẳng thấy
Rồi nhẹ đôi gót hài
Chiều nghiêng bóng dài
Áo em dần phai
Sáng chủ nhật trời trong
Nhưng trong lòng dâng sóng
Chẳng thấy bóng anh sang
Nên thứ hai thu tàn
Nên thứ ba thu vàng
Mùa đông thứ tư sang
Qua thứ năm nhẹn ngào
Giận anh đêm thứ sáu
Quyết, em quyết dặn lòng
Không nói nửa lời, dù là ghét anh
Chiều thứ bảy mưa rơi
Ai bảo anh lại tới
Ai bảo anh xin lỗi
Ai bảo anh nhiều lời
Cho mắt em lệ rơi
[Ngọn Trúc Đào]
Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em.
Chiều thu lá rụng êm đềm
Vàng sân lá đổ cho mềm chân em
Tại vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy là ngơ ngẩn nhìn
Nhìn vằng trăng sáng lung linh
Nhìn em mười sáu như cành hoa lê
Rồi mùa thu ấy qua đi
Chợt em mười tám chợt nghe lạnh lùng
Thuyền đành xa bến sang sông
Hàng cấy trút lá tình đi lấy chồng
Chiều nay nhớ ngọt trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Người đi biết về phương nào
Bỏ ta với ngọn trúc đào bơ vơ.
[Con Đường Xưa Em Đi]
Con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề, ngõ hồn dâng tái tê
Anh làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi
Những mùa trăng vu quy, vì mưa gió không về
Chiến trường anh bước đi
Có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe... Hỏi còn ai cố tri
Em ơi! nhìn gió lên khơi, lòng có trông vời một người xa cuối trời?
Nơi đây phiên gác canh dài, e ấp đôi lời mình còn nhớ thương hoài
Em ơi! màu áo phong sương, mình ước huy hoàng được bàn tay chính nàng
Dâng hoa, dâng hết ân tình
Tình đến bao giờ
Hỏi đường xưa mà nhớ con đường xưa em đi
Thời gian có quên gì
Đá mòn kia vẫn ghi, ghi một đêm trăng thanh
Quán bên đường vắng tênh
Chỉ còn em với anh.
[Như Đã Dấu Yêu]
Trong đôi mắt anh em là tất cả
Là nguồn vui, là hạnh phúc em dấu yêu
Nhưng anh ước gì
Mình gặp nhau lúc em chưa ràng buộc
Và anh chưa thuộc về ai
Anh sẽ cố quên khung trời hoa mộng
Ngày hè bên em tình mình đến rất nhanh
Anh sẽ cố quên
Lần đầu mình đến bên nhau
Rộn ràng như đã dấu yêu từ thuở nào
Em đến với anh với tất cả tâm hồn
Anh đến với em với tất cả trái tim
Ta đến với nhau muộn màng cho đớn đau
Một lần cho mãi nhớ thương dài lâu
Trong đôi mắt anh em là tất cả
Là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây
Anh sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau
Nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào.
[Đàn Bà]
Đã từ lâu tôi vẫn thường trong bóng đêm
Mang nỗi buồn không biết tên
Tôi đã thầm thề mây hẹn gió.
Tôi muốn lánh xa chuyện đời
Tôi muốn quên đi loài người
Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà.
Bỗng một hôm tôi với người quen biết nhau
Tôi nghĩ tình chỉ thế thôi
Đầu biết lòng thầm mang niềm nhớ.
Tôi muốn lánh nhưng lại tìm
Tôi muốn quên nhớ càng nhiều
Tôi muốn xa nhưng lại gần hỡi đàn bà ơi.
[ĐK:]
Ôi đàn bà là những niềm đau
hay đàn bà là ngọc ngà trăng sao
Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu.
Ôi đàn bà dịu ngọt đêm qua
Hay đàn bà lạnh lùng hôm nay
Ôi đàn bà là vần thơ say
Khúc nhạc chua cay.
Vĩnh biệt nhau thương chút tình nơi xứ xa
Tôi biết rồi em sẽ quên
Muôn kiếp buồn mình tôi sầu nhớ
Em đã đến như huyền thoại
Em đã đi không một lời
Ôi thế nhân, ôi cuộc đời hỡi đàn bà ơi.
[Tôi Vẫn Nhớ]
Bao năm qua dù xa anh nhưng tôi vẫn nhớ
Nhớ con đường nắng u buồn
Dìu nhau đi tìm râm bóng mát
Lòng bâng khuâng nghĩ chuyện vu vơ
Tôi vẫn nhớ, nhớ đêm hẹn hò bên trăng sao
Từng câu nói yêu đương ngọt ngào (à a á a a à à)
Tôi vẫn nhớ câu chuyện tình đầu
Đã ngủ yên trong cõi thâm sâu
Ngày anh đi tôi nhuộm nước mắt thê lương sầu bi
Tôi vẫn nhớ những đêm nhiệm màu
Cùng người đan tay đếm sao đêm
Hẹn trăm năm ta cùng kết tóc se duyên mộng vàng
Nhưng đêm nay gọi tên anh tim nghe giá buốt
Mới hay mình vẫn yêu người
Ngày xa nhau càng xa mãi mãi
Tình yêu ơi biết làm sao nguôi
Tôi vẫn nhớ mắt em buồn nhìn nơi phương xa
Sợ năm tháng duyên kia nhạt nhòa (hà a á a a à à)
Tôi vẫn nhớ anh hay một mình
Thường làm thơ nên thích suy tư
Thường gom trăng sao dệt muôn lối quên đi chiều nào
Tôi vẫn biết xa nhau là buồn
Chuyện tình kia vỗ cánh bay cao
Để riêng tôi âm thầm chuốt lấy đau thương mỏi mòn
Câu ca dao, mẹ ru con bao năm vẫn nhớ
Nước non này chiến chinh dài
Người ra đi còn đi mãi mãi
Mộng chung đôi vẫn còn chia phôi
Tôi vẫn nhớ anh lên đường chiều mưa giăng cao
Mình tôi đứng rung rung nghẹn ngào (ừ ư ứ ư ư ừ ừ)
Tôi nhớ mãi năm xưa một chiều
Lần về qua tôi ghé thăm em
Quà cho nhau em tặng tôi chiếc khánh thêu màu xanh
Tôi vẫn biết xa nhau thật rồi
Kỷ niệm ơi anh đã quên tôi
Ngàn năm sau tôi còn giữ mãi trên môi nụ cười
[Chiều Cuối Tuần]
Em ơi! Tôi lên đường phố cũ tìm em chiều hẹn hò,
Cho nhau niềm vui cuối tuần vì hơn mấy lần
vắng em trời kinh đô nghe xao xuyến bước cô đơn.
Ai quên ai khi bàn tay trót nằm trong lòng tay rồi
Em ơi! Dù hai chúng mình mộng xưa khó thành,
biết nhau chiều hôm nay xin nhớ mãi về sau này.
[ĐK:]
Ghi vào đời hình bóng một người
Đôi lúc chân mơ giày khua lối ngõ
Tâm tư bâng khuâng
nghe chiều biệt ly theo khuất nẻo người đi.
Khi tôi đưa chân người tôi mến tạm xa biệt kinh thành
Mong sao đừng quên mỗi lần chiều qua cuối tuần
Có tôi đợi trông em khi phố cũ vừa lên đèn.
[Cho Vừa Lòng Em]
Thôi rồi ta đã xa nhau kể từ đêm pháo đỏ rượu hồng
Anh đường anh em đường em yêu thương xưa chỉ còn âm thầm
Anh đành quên cả sao anh kỷ niệm xưa sánh như biển lớn
Ân tình cao tựa bằng non chỉ đổi bằng gấm lụa sao người
Em về gom lại thư anh cả ngàn trang giấy mỏng xanh màu
Gom cả áo lạnh ngày xưa anh đem ra đốt thành tro tàn
Cho người xưa khỏi phân vân khi nhìn mưa gió bên thềm vắng
Khi mùa đông lạnh lùng sang, em khỏi nhớ chuyện ngày xưa
Anh ơi hết rồi hết rồi, chẳng còn chi nữa đâu anh
Yêu thương như nước trôi qua cầu như đàn trở phiếm cung sầu
Còn gì nữa đâu?
Tôi thề tôi chẳng yêu ai vì người ta cứ phụ tôi hoài
Bây giờ tôi chẳng còn tin trong nhân gian có kẻ chung tình
Tôi giận tôi đã ngây thơ đem tình yêu hiến dâng cho người hết
Nên giờ tôi chẳng còn chi khi người ngoảnh mặt mà đi
[Chuyện Tình La Lan]
Tôi xin kể ra nơi đây
Chuyện một người thiếu nữ đẹp
Đẹp như đóa hoa lan rừng
Hương sắc ôi mặn nồng.
Nàng mang tên là La Lan
La Lan người xứ cô mang
Chưa yêu đương chưa đau thương
Nên nàng chưa biết buồn.
Bao trai tráng đang si mê
Chờ lọt vào đôi mắt nàng
Thường nhảy múa ca tụng nàng
Trong những đêm hội làng.
Nàng La Lan vẫn ngây thơ
Vui say điệu múa côtô
Tay trong tay, cô quay quay
Chưa biết yêu là gì.
Rồi thời gian trôi qua
Con người xứ Ngự bỗng vắng tiếng cười
Thường đưa đôi mắt trông xa vời
Thì ra nàng đã biết yêu rồi.
Nàng yêu anh hiền tính
Nàng thương anh thật tình
Nhưng chàng trai nay đã đi rồi
La Lan buồn nát cánh hoa tươi.
Qua bao tháng không tin xa
Mà người tình không trở lại
Buồn tim tím cả tâm hồn
La Lan khóc nhiều hơn.
Nàng lang thang từng đêm trăng
Qua bao ghềnh đá cheo leo
Ôi La Lan
Ôi La Lan
Lan chết trên sườn đèo.
[Xót Xa]
Đôi khi lòng muốn yêu anh thật nhiều
Mà em tin đó trả lại bao nhiêu
Đời em là cả ước muốn tương lai
Còn tôi chỉ tay trắng đôi tay
Làm sao chung đường chung bước ???
Thôi em đừng nhắc tên tôi làm gì
Đời người không biết hãy tìm quên đi
Từ khi em lỡ cất bước ra đi
Lòng tôi đau giây phú phân ly
Ước mơ còn ước mơ gì?
[ĐK:]
Ngoài trời đổ mưa như mưa trong lòng
Mưa rơi ướt trong tâm hồn
Tình yêu vỗ cánh bay đi
Mang về trả lại trăng sao.
Yêu nhau đừng để cho nhau buồn lòng
Tình như chiếc lá rơi rụng bên sông
Hỏi em em có biết hay không
Mà sao em để tôi nhớ tôi mong
Cách chia nào chẳng đau lòng...
[Ảo Ảnh]
Yêu cho biết sao đêm dài
Cho quen với nồng cay
Yêu cho thấy bao lâu đài
Chỉ còn vài trang giấy
Giòng mực xanh còn đấy
Hứa cho nhiều dù bao lời nói
Đã phai tàn thành mây thành khói
Cũng xem như không mà thôi
Những ân tình em đong bằng nước mắt
Khóc cho đầy hai chữ tình yêu
Phấn hương nồng anh xem tựa tấm áo
Đã thay màu ân ái từ lâu...
Những neo thuyền yêu đương thường dễ đứt
Khiến bao chiều trên bến tịch liêu
Vắng con tàu sân ga thường héo hắt
Thiếu em lòng anh thấy quạnh hiu...
Xưa đêm vắng đưa nhau về
Nay đơn bóng đường khuya
Khi vui thấy trăng không mờ
Lòng buồn nên trăng úa
Kìa phồn hoa còn đó
Những con đường buồn vui lộng gió
Những ân tình chìm trong lòng phố
Cũng theo hư không mà đi