Lời bài hát: Biết Đâu
Biết đâu có một ngày anh chợt quên, một ngày anh nhận ra chuyện yêu đương không dành cho mình.
Anh lặng lẽ gom thêm những niềm vui, anh góp nhặt nụ cười qua từng ngày để bước tiếp.
Biết đâu có một ngày em chợt nghĩ, lựa chọn anh là sai, anh đã mang cho em được những gì ?
Em sẽ quên, sẽ buông rời quá khứ. Em sẽ chẳng còn nhắc anh trong những câu chuyện của em.
Và sẽ chẳng có thêm lối đi nào để anh nhớ.
Và cũng chẳng có thêm những câu lạnh lùng cho em khóc thầm.
Anh sẽ vô tư trải qua những ngày sau chẳng có em.
Em sẽ mạnh mẽ để nói em chẳng cần anh.
Chỉ là, anh ước mong nhưng~ nỗi nhớ sẽ tan trong đêm theo mỗi giấc mơ, sẽ có những ngọt ngào mới vỗ về để em ngon giấc. Và ngày mai khi mở mắt ra em đã quên anh.
Chỉ là em cứ hay nhìn ngọn nến vu vơ ghi những lá thư chẳng gửi, nhớ mong về người em yêu. Và nhìn kí ức long lanh dâng lên màn sương làm ướt đẫm đôi mi em.
Chorus 2:
Chỉ là sau bao ngày giông bão chia đôi ta đến những nơi khác biệt, anh ở một nơi có tên là miền quên lãng. Còn em để quá khứ níu tay tiếc những bình yên.
Chỉ là đâu thể hàn gắn nỗi những cơn mưa rơi ở hai phương trời, quá xa lại càng xa nữa.
Buồn dâng lên chỉ biết nhắm đôi mi vờ ngủ quên, và có lẽ mai sẽ quên...
Hiển thị tất cả
Anh lặng lẽ gom thêm những niềm vui, anh góp nhặt nụ cười qua từng ngày để bước tiếp.
Biết đâu có một ngày em chợt nghĩ, lựa chọn anh là sai, anh đã mang cho em được những gì ?
Em sẽ quên, sẽ buông rời quá khứ. Em sẽ chẳng còn nhắc anh trong những câu chuyện của em.
Và sẽ chẳng có thêm lối đi nào để anh nhớ.
Và cũng chẳng có thêm những câu lạnh lùng cho em khóc thầm.
Anh sẽ vô tư trải qua những ngày sau chẳng có em.
Em sẽ mạnh mẽ để nói em chẳng cần anh.
Chỉ là, anh ước mong nhưng~ nỗi nhớ sẽ tan trong đêm theo mỗi giấc mơ, sẽ có những ngọt ngào mới vỗ về để em ngon giấc. Và ngày mai khi mở mắt ra em đã quên anh.
Chỉ là em cứ hay nhìn ngọn nến vu vơ ghi những lá thư chẳng gửi, nhớ mong về người em yêu. Và nhìn kí ức long lanh dâng lên màn sương làm ướt đẫm đôi mi em.
Chorus 2:
Chỉ là sau bao ngày giông bão chia đôi ta đến những nơi khác biệt, anh ở một nơi có tên là miền quên lãng. Còn em để quá khứ níu tay tiếc những bình yên.
Chỉ là đâu thể hàn gắn nỗi những cơn mưa rơi ở hai phương trời, quá xa lại càng xa nữa.
Buồn dâng lên chỉ biết nhắm đôi mi vờ ngủ quên, và có lẽ mai sẽ quên...